This site uses cookies.
Some of these cookies are essential to the operation of the site,
while others help to improve your experience by providing insights into how the site is being used.
For more information, please see the ProZ.com privacy policy.
This person has a SecurePRO™ card. Because this person is not a ProZ.com Plus subscriber, to view his or her SecurePRO™ card you must be a ProZ.com Business member or Plus subscriber.
Affiliations
This person is not affiliated with any business or Blue Board record at ProZ.com.
English to Vietnamese: The cirque du freak - Lord of the shadow - chapter 1 General field: Art/Literary Detailed field: Poetry & Literature
Source text - English In the distance a wave of blood was building. Red, towering, topped with spitting heads of fire. On a vast plain, a mass of vampires waited. All three thousand or so faced the onrushing wave. At the rear, separated from the crowd, I stood alone. I was trying to push forward — I wanted to be with the rest of the clan when the wave hit — but an invisible force held me back.
As I struggled, roaring silently — my voice didn't work here — the wave swept ever nearer. The vampires pulled closer together, terrified but proud, facing their deaths with dignity. Some were, pointing spears or swords at the wave, as though they could fight it back.
Closer now, almost upon them, half a kilometre high, stretching in an unbroken line across the horizon. A wave of crackling flames and boiling blood. The moon disappeared behind the crimson curtain and a blood-red darkness descended.
The foremost vampires were eaten by the wave. They screamed in agony as they were crushed, drowned or burnt to death, their bodies tossed about like pieces of cork within the heart of the scarlet wave. I reached out to them — my people! — and prayed to the gods of the vampires to free me, so that I could die with my blood brothers and sisters. But still I couldn't break through the invisible boundary.
More vampires vanished beneath the breaking surf of fire and blood, lost to the wave of merciless red. A thousand lives extinguished… fifteen hundred warriors eliminated… two thousand souls sent soaring to Paradise… twenty-five hundred death howls… three thousand corpses, bobbing and burning in the flames.
And then only I was left. My voice returned, and with a desolate cry I collapsed to my knees and glared hatefully up at the crest of the wave as it teetered overhead. I saw faces within the walls of flaming blood — my friends and allies. The wave was taunting me with them
Then I saw something hovering in the air above the wave, a creature of myth but oh so real. A dragon. Long, glittering, scaled, terrifyingly beautiful. And on its back — a person. A figure of pulsating darkness. It was almost as though his body had been created from shadows. The shadow man laughed when he saw me, and his laugh was a ghostly cackle, evil and mocking. At his command, the dragon swooped lower, so that it was only a few metres above me. From here I could see its rider's features. His face was a mass of dancing patches of darkness, but when I squinted I recognized him — Steve Leopard.
"All must fall to the Lord of the Shadows," Steve said softly, and pointed behind me. "This is my world now."
Turning around, I saw a vast area of wasteland dotted with corpses. Over the dead bodies crawled giant toads, hissing black panthers, grotesque human mutants, and more nightmarish creatures and shapes. Cities burnt in the far distance, and great mushroom clouds of smoke and flames filled the air overhead. I faced Steve again and roared a challenge at him. "Face me on the ground, you monster! Fight me now!"
Steve only laughed, then waved an arm at the wave of fire. There was a moment of hushed calm. Then the wave crashed to earth around me and I was swept away, face burning, lungs filling with blood, surrounded by the bodies of the dead. But what terrified me most before I was swallowed by eternal blackness was that I'd snatched one final glimpse of the Lord of the Shadows before I died. And this time it wasn't Steve's face I saw — it was mine .
Translation - Vietnamese Từ xa, dậy lên một làn sóng máu màu đỏ, với những ngọn lửa phun cao lên ở phía trên. Trên cánh đồng rộng lớn, có khoảng 3,000 ma cà rồng hay nhiều hơn đang chờ để đối mặt với làn sóng đang ập đến. Tôi đứng một mình ở phía sau, cách xa hẳn với đám đông, tôi đã cố để xông lên để có thể chiến đấu cùng với toàn thể bộ lạc khi làn sóng đó đến nhưng có một lực cản vô hình đã giữ tôi lại.
Trong khi tôi vùng vẫy, gào thét trong im lặng vì lúc đó tôi không thể kêu lên thành tiếng được thì làn sóng đang tiến đến gần hơn. Những ma cà rồng cũng dâng lên cùng lúc, họ khiếp sợ nhưng lại kiêu hãnh đối diện với cái chết bằng lòng tự trọng của mình. Một số còn đâm thẳng cả giáo mác và kiếm vào làn sóng đó như thể họ có thể chiến đấu lại với nó
Bây giờ thì gần hơn nữa, ngay phía trên họ là một làn sóng đầy lửa cháy rực và máu sôi cao khoảng nửa ki lô mét với một đường ranh giới không thể phá vỡ trải dài theo đường chân trời. Mặt trăng biến mất phía sau bức màn đỏ thẫm và một bóng tối màu đỏ máu đang trùm xuống.
Làn sóng đã nuốt chửng những ma cà rồng ở phía tiên phong. Họ gầm lên một cách đau đớn khi bị nghiền nát, dìm chết hay bị đốt cho đến chết, xác của họ bị vứt lung tung như những mẩu than phía trong tâm của làn sóng đỏ như máu đó. Tôi cố gắng tiến đến với những người anh em của tôi và cầu nguyện với vị chúa của ma cà rồng giải thoát cho tôi để tôi có thể chết cùng với họ nhưng tôi vẫn không thể thoát khỏi ranh giới vô hình đang kìm giữ tôi.
Thêm nhiều ma cà rồng biến mất dưới cơn sóng màu đỏ tàn độc của lửa và máu. Một nghìn sinh mạng bị tiêu diệt… một nghìn năm trăm chiến binh bị loại… tiếng gào thét của hai nghìn linh hồn vọng đến thiên đường… hai nghìn thi thể gào khóc… ba nghìn xác chết treo lơ lửng và bốc cháy trong ngọn lửa.
Và rồi chỉ còn lại mình tôi. Tiếng nói của tôi đã quay lại, và tôi gục xuống với tiếng gào thảm thiết và nhìn một cách căm hận vào ngọn sóng đang dập dềnh phía trên đầu. Trong bức tường lửa bằng máu đó tôi thấy khuôn mặt của bạn bè và các cộng sự, tất cả đều lên án tôi.
Rồi tôi nhìn thấy một cái gì đó bay lượn phía trên ngọn sóng, đó là một sinh vật của thần thoại nhưng lại có thật. Một con rồng dài, có vảy sáng lấp lánh với một vẻ đẹp đến kinh sợ, và có một người ngồi sau lưng nó, người đó như được tạo ra bởi những mảng bóng tối ghép lại. Con người của bóng tối đó cười chế nhạo khi nhìn thấy tôi, tiếng cười của hắn rinh rích như ma quỷ và đầy chế giễu. Theo sự chỉ huy của hắn, con rồng sà xuống thấp hơn, bây giờ nó chỉ ở phía trên tôi vài mét. từ đây tôi có thể nhìn thấy hình dạng của người điều khiển nó. Khuôn mặt hắn bao gồm những mảng bóng tối nhảy nhót nhưng khi tôi nheo mắt nhìn kỹ thì tôi nhận ra hắn - hắn là Steve Leopard.
“Tất cả đều thất bại trước Chúa tể Bóng Tối,” Steve nói nhỏ và chỉ về phía sau tôi. “Thế giới này bây giờ là của ta.”
Quay lại, tôi thấy một khu đất hoang rộng đầy xác chết. Trên những thi thể đó là những con cóc bò lổm ngổm, những con báo đen đang rít lên, những người đột biến dị dạng và những sinh vật và hình dạng kinh tởm khác. Ở phía xa là những thành phố bốc cháy, phủ đầy bầu trời là những đám mây hình nấm từ khói và lửa. Tôi đối mặt với Steve và thách thức. “Hãy xuống mặt đất chiến đấu với ta!”
Steve cười phá lên và vẫy tay về phía con sóng, nó đột nhiên đứng im rồi nhào xuống mặt đất bủa vây tôi, nhấn chìm tôi, cơ thể tôi bốc cháy, phổi chứa đầy máu, xung quanh tôi là những thi thể. Nhưng thứ làm tôi sợ hãi nhất trước khi bị nuốt chửng vào bóng tối là đã kịp nhìn thoáng qua Chúa tể Bóng Tối trước khi chết, lần này bộ mặt hắn không phải là của Steve như tôi đã thấy lúc trước mà nó là của tôi.
More
Less
Experience
Years of experience: 19. Registered at ProZ.com: Jun 2008.