The winning entry has been announced in this pair.There were 9 entries submitted in this pair during the submission phase, 3 of which were selected by peers to advance to the finals round. The winning entry was determined based on finals round voting by peers.Competition in this pair is now closed. |
Chúng ta đều đã quen với nét quyến rũ ở Khu Luân-Đôn SE26: đến Kelly Brook và Jason Statham cũng từng trú ngụ phía trên phòng khám nha khoa. Nhưng khi Anouska Hempel đặt chân đến nền xi-măng nứt nẻ ngay ở khu đỗ xe bên ngoài căn hộ của tôi, thì thật khó để không nghĩ đến những bức ảnh của tạp chí Picture Post chụp các gia đình bị bom triệt hại được hoàng gia đến thăm suốt thời thế chiến thứ hai. Tuy nhiên, sứ mệnh của chị ấy tại cái vùng ven khiêm tốn này của tôi lại không chỉ là an ủi mà thôi. Hempel—người phụ nữ đã phát minh ra khách sạn phong cách boutique (khách sạn hạng sang quy mô nhỏ, đậm chất cá nhân - ND) trước khi cái tên này trở thành thương hiệu độc quyền—đã mang đến cho tôi một cái tin, mà theo đánh giá của những bài báo trong các tạp chí về nội thất và các bài viết sôi nổi đăng trên những diễn đàn DIY (Do-It-Yourself - Tự mình làm mọi việc), thì phân nửa các nghiệp chủ trong giới phương Tây đều cảm thấy bất lực: làm sao để một căn nhà bình thường có được cái dáng vẻ và cái chất của một căn phòng tiêu chuẩn khách sạn năm sao có giá 750 bảng Anh một đêm. Mà đối tượng được Hempel đụng chạm lần này là một căn hộ chung cư dạng chuyển đổi khiêm tốn được tạo từ tầng giữa của một căn nhà chung tường ba tầng có phong cách Victoria. "Em làm được mà", chị ấy bảo tôi, và đưa mắt nhìn quanh khu bếp. "Ai cũng có thể làm được. Rõ ràng chẳng có lý do nào để không được cả. Nhưng phải có tính liên kết giữa các phòng với nhau. Rồi cần có một ý tưởng." Chị sắc sảo nhìn qua lối thoát hiểm hỏa hoạn. "Và dĩ nhiên em sẽ phải mua luôn cả căn nhà kế bên." Là chuyện đùa thôi. Tôi nghĩ vậy. ... Dẫu vậy, cũng đáng ngừng lại một chút mà ngẫm nghĩ về tính chất bất thường của sự thôi thúc này. Phòng khách sạn là một không gian quên lãng. Sẽ thật phiền nếu căn phòng còn lưu lại bất kỳ dấu tích nào của người ở trước đó, nhất là khi nhiều người trong chúng ta đến khách sạn để làm những điều mà mình không làm ở nhà. Chúng ta ai cũng muốn phòng khách sạn phải sạch sẽ từ trong ra ngoài đại loại như thể có thi thể nào đó vừa mới được lôi ra khỏi giường vậy. (Thực sự thì trong một vài trường hợp điều này rồi cũng sẽ xảy ra.) Nội thất căn nhà bao hàm loại ý tưởng tương phản: là nơi chất chứa những kỷ niệm. Câu chuyện của người ở nơi đó cần hiện diện trong những tấm hình trên bệ lò sưởi, ảnh treo trên tường, sách ở trên kệ. Nếu phòng khách sạn là con người thì họ là những bệnh nhân phẫu thuật thùy não vui vẻ hoặc là những bệnh nhân tâm thần luôn miệng huyên thuyên. | Entry #13729 — Discuss 1 Winner
|
Chúng ta đã quá quen thuộc với ánh hào quang ở khu London SE26: Các ngôi sao Kelly Brook và Jason Statham cũng đã từng sống ngay phía trên chỗ ả nha sĩ nổi tiếng kia. Nhưng khi gót giày Anouska Hempel dừng lại trên lớp nền xi-măng nứt nẻ của chỗ đậu xe bên ngoài căn hộ của tôi, thật khó mà không nghĩ đến những bức ảnh của tờ Picture Post khi hoàng gia đến thăm các gia đình bị đánh bom trong Thế chiến thứ hai. Tuy nhiên nhiệm vụ của bà trong khu ngoại ô khiêm tốn này của tôi chẳng khác gì hơn ngoài việc thể hiện sự cảm thông của mình. Hempel-người phụ nữ người phát minh ra loại hình khách sạn nhỏ sang trọng (boutique hotel) trước khi chúng mang bất kỳ cái tên độc quyền nào như vậy—đã đến cung cấp cho tôi những thông tin mà qua việc xuất hiện tràn lan trong các tạp chí nội thất và những bài post đầy lo lắng đăng trên các diễn đàn DIY (Tự mình làm) trực tuyến đã làm cho phân nửa các chủ sở hữu nhà ở tại những nước phương Tây dường như trở nên tuyệt vọng: làm thế nào để một ngôi nhà bình thường có được bề ngoài và sự quyến rũ xao lòng như một căn phòng suite sang trọng tại khách sạn năm sao giá 750 bảng Anh mỗi đêm. Đối với Hempelise, trong trường hợp này chỉ cần một sự chuyển đổi khiêm tốn từ việc sắp xếp lại khu vực nằm giữa của một căn nhà liên kế ba tầng kiểu Victoria. "Anh có thể làm được đấy," bà nói, đảo mắt một vòng xung quanh nhà bếp của tôi. "Bất cứ ai cũng đều làm được. Hoàn toàn chẳng có lý do nào là không làm được. Nhưng cần phải có sự kết nối liên tục giữa các phòng. Phải tuân thủ xuyên suốt một ý tưởng thống nhất." Với vẻ đăm chiêu bà nhìn ra lối thoát hiểm khi có hỏa hoạn. "Và dĩ nhiên anh cũng phải mua căn nhà kế bên đấy." Lại đùa tớ nữa à. Tôi thầm nghĩ. ... Đôi khi cũng nên tạm dừng để xem xét lại sự kỳ quặc của trào lưu bốc đồng này. Phòng ở khách sạn không phải là không gian dành cho việc lưu dấu. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu căn phòng có bất kỳ dấu hiệu nào của người đã ở trước đó, nhất là khi nhiều người trong số chúng ta đến khách sạn để làm những việc chúng ta thường không làm ở nhà ;). Chúng ta thường muốn một căn phòng khách sạn phải sạch bong đến từng chân tơ kẽ tóc. (Trong một số trường hợp, điều này thực sự là như vậy). Thế nhưng nội thất trong phòng thường hay thể hiện ý tưởng ngược lại: đó là nơi lưu giữ những kỷ niệm. Những mẩu chuyện về người đến ở trong căn phòng thường hay hiện diện đâu đó trong những bức ảnh trên bệ lò sưởi, những tấm hình trên tường hoặc những cuốn sách trên kệ. Nếu các căn phòng khách sạn mà là con người thì chúng sẽ nhếch miệng cười khẩy những kẻ bại não hoặc đích thị là bệnh nhân tâm thần như vậy. | Entry #13159 — Discuss 0 Finalist
|
Đối với chúng tôi, sức hấp dẫn của khu SE26 ở Luân Đôn đã không còn là điều xa lạ: Làm sao mà không hấp dẫn được khi Kelly Brook và Jason Statham đã từng sống ở đây, ngay bên trên phòng của ông nha sĩ kia. Còn khi Anouska Hempel đặt gót giày xuống mặt nền xi-măng đan xen đôi vết nứt chân chim của bãi đậu xe trước căn hộ của tôi, tôi không thể không liên tưởng đến những bức hình của tờ tạp chí Picture Post chụp cảnh hoàng thân quốc thích đi thăm các gia đình bị đánh bom trong cuộc Đệ nhị thế chiến. Tất nhiên bà ấy hạ cố đến vùng ngoại ô dân dã này không phải chỉ để thể hiện lòng thương cảm. Hempel - người phụ nữ phát minh ra boutique hotel (khách sạn nghỉ dưỡng) từ trước cả khi nó được người ta gọi tên như vậy - đã đến đây để cho tôi một bí kíp mà dường như đến hơn phân nửa số gia chủ ở thế giới phương Tây này đang tìm kiếm trong vô vọng, theo như tôi nhận định từ hàng tá các bài viết đăng chằng chịt trên các tạp chí nội thất và diễn đàn khéo tay hay làm trên mạng. Đó là bí kíp giúp hô biến một căn nhà tầm thường thành căn phòng hạng sang giá đến 750 Bảng Anh một đêm của một khách sạn năm sao. Trong trường hợp của tôi, Hempel phải giúp hóa phép cho một căn hộ vốn được hình thành bằng cách vận dụng phần chính giữa của một ngôi nhà song lập thời Victoria. "Anh làm cũng được mà", bà vừa nói vửa rảo mắt quanh căn bếp của tôi. "Thực ra ai cũng có thể làm được. Không có gì là không thể cả. Quan trọng là phải làm sao để kết nối các phòng lại với nhau ấy. Ý tưởng thiết kế phải thật nhất quán mới được." Bà tiếc rẻ nhìn qua lối thoát hiểm. "Ôi chao, anh còn chần chờ gì nữa mà không cọc tiền mua đứt luôn căn nhà hàng xóm ấy đi nhỉ?" Chắc bà ấy đùa mình. Tôi nghĩ. ... Mặc dầu vậy, sự tác động của điều này cũng đáng để ta tạm dừng và cân nhắc. Căn phòng khách sạn phải là một không gian trung tính. Chúng ta hẳn sẽ rất khó chịu khi thấy có bất kỳ dấu vết nào của người khách trước để lại, đặc biệt là khi phần lớn chúng ta đến khách sạn để làm những việc ta thường sẽ chẳng bao giờ làm ở nhà. Đối với chúng ta, một căn phòng khách sạn phải tuyệt đối sạch sẽ, sạch như chưa từng có ai ở trong căn phòng này vậy. (Điều này ắt hẳn đã từng xảy ra trong thực tế). Trong khi đó, nội thất bên trong căn phòng nói lên điều ngược lại: Nó phải là nơi lưu dấu những kỷ niệm. Câu chuyện của những người đã từng ngụ lại đây phải được kể qua những tấm ảnh trên mặt lò sưởi, những bức họa trên tường hay những cuốn sách trên kệ. Nếu một căn phòng khách sạn có thể hóa thành người, ắt hẳn nó sẽ hóa thành một người kể chuyện thông thái. | Entry #12665 — Discuss 0 Finalist
|
Chúng tôi vốn quen với ánh hào quang của khu bưu chính SE26, London: vì thế mà trước đây, nữ diễn viên Kelly Brook và nam diễn viên Jason Statham đã từng sống ở tầng trên vị nha sĩ. Nhưng khi gót giày của Anouska Hempel chạm lên nền xi măng nứt nẻ ở nơi đỗ xe bên ngoài căn hộ của tôi, thì tôi không khỏi nghĩ đến hình ảnh hoàng gia thăm viếng những gia đình di tán vì bom đạn trong cuộc chiến tranh thế giới lần thứ hai đăng trên tạp chí Picture Post. Tuy nhiên, sứ mệnh của bà ở vùng ngoại ô nhỏ bé này không chỉ dừng lại ở việc cho những lời sẻ chia đồng cảm. Hempel—người phát minh khách sạn nhỏ trước khi nó có bất cứ cái tên độc quyền sở hữu nào như thế—đã đến cho tôi biết tin, tin tức mà cung cấp những đánh giá qua các bài báo trên tạp chí nội thất và qua các thảo luận mà cư dân mạng háo hức đưa lên trên các diễn đàn Tự làm lấy trực tuyến, khiến cho nửa số người sở hữu bất động sản cho là có vẻ liều lĩnh: làm thế nào mang lại cho ngôi nhà bình thường có dáng vẻ và cảm giác của căn phòng khách sạn 5 sao giá 750 bảng Anh một đêm. Trong trường hợp này, để Hempel hóa, căn hộ được cải tạo trang nhã từ phần giữa của một căn nhà ba tầng thời Victoria. Sau khi đảo mắt quanh gian bếp nhà tôi, bà nói: “Việc này anh có thể làm được. Ai cũng có thể làm được. Tuyệt nhiên không có lý do gì mà không làm được. Nhưng với điều kiện là các phòng phải liền kề nhau. Từng mỗi ý tưởng phải được thực hiện cho đến cùng.” Bà đăm chiêu nhìn kỹ lối thoát hiểm. “Và tất nhiên là chắc anh sẽ phải mua căn hộ kế bên.” Tôi nghĩ bà chỉ nói đùa vậy thôi. ... Tuy vậy, sự thôi thúc bất chợt lạ kỳ này đáng cho ta dừng lại để xem xét . Phòng khách sạn là nơi chốn cần phải lãng quên bởi lẽ chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu có dấu hiệu nào cho thấy đã từng sống ở đây trước đó, đặc biệt là do nhiều trong số chúng tôi đi đến khách sạn để làm những thứ mà chúng tôi thường không làm ở nhà. Chúng tôi trông chờ phòng khách sạn sạch bong như thể một tử thi vừa mới được mang ra khỏi giường. (Trong một số trường hợp, thực sự đã đúng như mong đợi của chúng tôi.) Nhưng nội thất căn nhà lại tiêu biểu cho ý niệm tương phản: nó quả là cái kho chất đầy những kỷ niệm. Câu chuyện về chủ nhân của nó phải hiện diện ở đó trong bức ảnh bên trên lò sưởi, các bức tranh trên tường, những quyển sách trên kệ. Nếu giả như các phòng khách sạn là người, chúng sẽ là những bệnh nhân phẫu thuật não đang mỉm cười hoặc là những người bệnh tâm thần thật sự. | Entry #12878 — Discuss 0
|
Chúng ta đã quen thuộc với nét đẹp của London SE26: Kelly Brook và Jason Statham vốn dĩ sống ở tầng trên của một vị nha sĩ ở đây. Nhưng khi Anouska Hempel đặt bước xuống mặt đường nứt nẻ của bãi đậu xe bên căn hộ của tôi, tôi liên tưởng ngay đến các bức ảnh của Picture Post chụp các hoàng gia thăm viếng các gia đình bị dội bơm ở thế chiến thứ hai. Tuy nhiên, lặn lội đén vùng ngoại ô xa xăm này, mục đích chuyến viếng thăm này của cô ta không chỉ là để chia sẽ với khó khăn của tôi. Hampel - người phụ nữ sáng lập ra hệ thống khách sạn bỏ túi trước khi hệ thống có tên gọi đó - đến để cho tôi thông tin vấn đề mà, theo một loại bài viết trên các tạp chí trang trí nội thất và các bài viết bức xúc trên diễn đàn DIY, đang làm đau đầu phân nữa các chủ sở hữu đất đai phương Tây: làm cách nào để một căn nhà bình thường có được vẽ đẹp và nét sang trọng như của một phòng VIP £750/đêm của khách sạn năm sao. Câu trả lời của Hem¬pelise là một căn hộ được chuyển hóa khiêm tốn từ tầng giữa của một căn nhà song lập 3 tầng Victorian. "Bạn có thể làm được đó," cô ta nhìn xung quanh phòng bếp của tôi và nói. "Ai cũng làm được. Không có lý do gì để không làm được. Nhưng phải có sự liên tục giữa các căn phòng. Phải có một ý tưởng chung." Cô ta nhìn đăm chiêu về phía lối thoát hiểm. "Và dĩ nhiên bạn phải mua luôn căn hộ kế bên." Tôi tưởng cổ ấy chỉ trêu chọc tôi cho vui thôi chứ. ... Tuy nhiên, ta hãy ngừng lại vài phút để xem cách làm này lạ lùng như thế nào. Phòng khách sạn là một nơi không có gì để lưu luyến. Không ai thích bước vô một phòng có dấu hiệu để lại của người cư trú trước đó, đặc biệt là đa số chúng ta đến khách sạn để làm những việc không tiện làm tại nhà. Vì vậy, ta muốn qua đêm tại một phòng sạch sẽ, mới tinh như lúc khách sạn mới khai trương. Trang trí nội thất gia đình thì ngược lại: đây là nơi lưu giữ các kỷ niệm.( Cuộc đời của những người sống ở đây sẽ được thể hiện khắp phòng như hình để trên lò sưởi, hình treo trên tường hoặc sách trên kệ. Néu phòng khách sạn có tri giác như con người, thì trí nhớ của họ có thể ví như là của những bệnh nhân bại não hoặc các bệnh nhân tâm thần cách, chỉ cười chứ không suy nghĩ gì cả. | Entry #13424 — Discuss 0
|
Chúng ta đã được biết đến vẻ đẹp cuốn hút của London SE26. Hai nha sĩ Kelly Brook và Jason Statham đã từng sống ở đó. Khi Anouska Hempel đặt chân lên nền xi-măng nứt nẻ của bãi đỗ xe bên ngoài căn hộ của tôi, không khó để nghĩ đến những bức ảnh chụp lại chuyến viếng thăm của Hoàng gia đến các gia đình bị đánh bom trong Thế Chiến thứ hai. Đó là sứ mệnh của bà ấy ở vùng đất ngoại ô bình dị của tôi, tuy nhiên, hơn hết là sự cống hiến đáng trân trọng. Hempel- người phụ nữ đã sáng tạo nên khách sạn boutique trước khi nó gắn với bất cứ tên gọi độc quyền nào khác- đã cung cấp cho tôi các thông tin, phổ biến các kiến thức thông qua các tạp chí nội thất và các bài viết đáng quan tâm trên các diễn đàn DIY trực tuyến. 1/2 những người chủ sở hữu bất động sản ở miền Tây dường như rất liều lĩnh: làm thế nào để biến một ngôi nhà bình thường có diện mạo và sự rung động của một khách sạn 5 sao, giá trọn gói là 750 bảng Anh/1 đêm. Theo Hempelise, trong trường hợp này, một sự thay đổi nho nhỏ cho căn hộ được tạo nên từ phần chia chính giữa ngôi nhà chung tường lát đá ba tầng thời Victoria. "Anh có thể làm được," bà ấy nói trong khi đảo mắt một vòng quanh căn bếp của tôi. "Bất cứ ai cũng có thể làm được. Rõ ràng không có lý do gì mà không làm được cả. Nhưng phải có tính liên tục giữa các phòng. Một ý tưởng đơn lẻ thôi cũng phải theo đuổi đến cùng. " Bà ấy xem xét kỹ lưỡng lối thoát hiểm khi có hỏa hoạn. "Dĩ nhiên, anh sẽ phải mua ngôi nhà kế bên." Đó là một lời nói đùa. Tôi nghĩ vậy. ... Mặc dù vậy, đó là một sự tạm dừng đáng giá để xem xét lại sự khác thường của các xung lực này. Phòng khách sạn là một không gian quên lãng. Chúng tôi sẽ gặp rắc rối nếu căn phòng mang bất cứ dấu hiệu nào của người lưu trú trước đó, đặc biệt là khi nhiều người trong chúng ta tới khách sạn để làm những việc mà chúng ta không làm ở nhà. Chúng tôi mong muốn phòng khách sạn phải được làm sạch triệt để cho dù là khi có một thi thể vừa được kéo xuống khỏi giường (Trong một số trường hợp, điều này sẽ thực sự xảy ra.) Nội thất trong phòng là sự hiện thân của các ý tưởng đối lập: đó là nơi lưu giữ ký ức. Câu chuyện của những người dân phải được hiện diện ở đó, trong những bức ảnh trên bệ lò sưởi, các bức tranh treo tường, những cuốn sách trên giá. Nếu các phòng khách sạn là con người, chúng sẽ là những bệnh nhân phẫu thuật thùy não vui tươi hoặc là những bệnh nhân tâm thần đáng tin cậy. | Entry #12664 — Discuss 0
|
Chúng ta đã quá quen với khu nhà của những ngôi sao như Kelly Brook và Jason Statham, khu London SE26 - họ từng sống phía trên căn hộ của một nha sĩ. Nhưng khi Anouska Hempel nện gót giày nặng nề lên thềm xi măng của bãi đậu xe bên cạnh căn hộ của tôi, thật khó để không liên tưởng tới hình ảnh của Picture Post miêu tả cảnh hoàng gia đến thăm những gia đình bị đánh bom trong thế chiến thứ 2. Nhiệm vụ của cô trong khu ngoại ô giản dị này, lẽ tuy nhiên, không chỉ là để phân phát lòng thương cảm. Hempel - người phụ nữ đã lập nên đế chế khách sạn Boutique từ trước cả khi nó mang cái tên độc quyền này - đã đến đưa cho tôi môt thông tin đang lan rộng trong nội bộ các tòa soạn tạp chí và các diễn đàn DIY online, thông tin này có thế khiến cho một nửa các chủ sở hữu đất ở phương Tây phải cảm thấy tuyệt vọng: Làm sao để những ngôi nhà bình thường nhất cũng phải khiến người ta cảm thấy như một khách sạn 5 sao có giá 750 bảng/ phòng/ đêm. Khi đó, một căn hộ giản dị khiêm tốn sẽ trông giống như một gian của toà Victoria 3 tầng. "Anh có thể làm được mà", Hampel vừa nói, vừa đảo mắt xung quanh căn bếp của tôi, "ai cũng có thể làm được. Rõ ràng chẳng có lí do nào mà anh không làm được hết. Nhưng mà anh nên nhớ phải có sự kết nối giữa các căn phòng. Tất cả các phòng này phải được làm theo một ý tưởng duy nhất." Cô nhìn một cách buồn bã qua lối thoát hiểm khi có hỏa hoạn và nói :"Và dĩ nhiên, để làm được điều này anh phải mua căn nhà bên cạnh". Trời, đó thực sự là một trò đùa không hơn không kém. Tôi nghĩ ta nên tạm dừng một chút, dĩ nhiên, là để xem xét lại sự kì quặc của cái quyết định này. Bề ngoài, các căn phòng khách sạn trông giống như một không gian không có quá khứ vậy. Chúng ta rất dễ gặp rắc rối nếu như đi lạc vào phòng mà vốn có người ở trước đó, đặc biệt là khi chúng ta đến khách sạn để làm những việc mà ta vốn không thể làm ở nhà. Chúng ta hi vọng các phòng khách sạn phải sạch sẽ tuyệt đối như thể một xác chết vừa được kéo ra khỏi giường vậy (trong thực tế, trường hợp này thực sự là có xảy ra). Tuy nhiên, nội thất bên trong phòng sẽ lại biểu thị một ý tưởng ngược lại với bên ngoài : nó là kho lưu trữ những kỉ niệm của quá khứ. Câu chuyện về các cư dân từng sống ở đó phải được thể hiện trong những bức ảnh ở trên lò sưởi, trên tường hoặc trong những cuốn sách trên kệ. Nếu những phòng khách sạn mà được trang trí đầy ảnh người như thế, thật trông nó chẳng khác gì một phòng toàn bệnh nhân thương điên hoặc bị bại não với triệu chứng cười suốt ngày vậy. | Entry #12488 — Discuss 0
|
Chúng tôi quen dần với sự hào nhoáng của London SE26: Kelly Brook và Jason Statham từng sống ở phòng trên phòng vị nha sĩ. Nhưng những khi bất giác nghe tiếng gót giày của Anouska Hempel gõ trên nền xi măng nứt nẻ của bãi đậu xe phía ngoài căn hộ tôi sống, tâm trí tôi không khỏi nhớ đến những bức ảnh trên tạp chí Picture Post, chụp những hình các hoàng gia viếng thăm những gia đình nạn nhân của bom đạn tàn phá trong chiến tranh thế giới thứ hai. Thế nhưng, đương nhiên sứ mệnh của cô ấy trong vùng ngoại ô nhỏ bé này không phải chỉ là mang đến một nỗi niềm thương cảm. Hempel-người phụ nữ đã phát minh ra mô hình khách sạn boutique, trước cả khi nó được gọi bằng cái tên đặc thù như vậy-đã đến nói với tôi một thông tin mà, nếu xem xét theo tầm lan rộng trên các tạp chí nội thất và những bài viết mang giọng lo âu đăng đầy trên các diễn đàn DIY (do it yourself-hãy tự mình làm) trên mạng, một nửa số chủ sở hữu bất động sản ở phương Tây dường như đang rất ham muốn có được nó: làm thế nào khoác lên một ngôi nhà bình thường cái vẻ xa hoa sang trọng và sự rung cảm thẩm mỹ của một khách sạn năm sao 750 bảng Anh một đêm. Xử lý theo cách của Hempel, trong trường hợp này, một căn hộ chuyển đổi nhỏ sẽ hình thành từ mảng giữa của một ngôi nhà ba tầng chung vách kiểu Victoria. "Chuyện đó có thể làm được," cô nói, đẩy hướng mắt nhìn quanh nhà bếp của tôi. "Bất cứ ai cũng có thể làm được chuyện đó cả. Chẳng có lý do gì là không được hết. Nhưng phải có sự liên thông giữa các phòng với nhau. Chỉ có một ý niệm duy nhất sẽ đi xuyên suốt." Rồi ánh mắt cô chùn xuống hướng về phía có lối thoát hoả hoạn. "Như vậy thì phải mua thêm căn nhà bên cạnh rồi." Chắc cô ấy nói đùa thôi. Tôi đã nghĩ vậy. ... Tuy vậy, thật ra tạm dừng lại để đánh giá bằng lý trí cái suy nghĩ bột phát này là việc đáng làm. Khách sạn vốn là không gian của sự xoá bỏ mọi ký ức. Chúng ta hẳn sẽ thấy khó chịu nếu phòng ta đến có dấu hiệu có người đã từng sống, nhất là khi nhiều người chúng ta đến khách sạn để làm những việc chúng ta không làm ở nhà. Chúng ta mong đợi đến một phòng khách sạn được tẩy sạch mọi ngóc ngách như thể có một xác chết vừa mới được khiêng ra khỏi giường. (Đôi khi, đúng là điều này sẽ xảy ra thật.). Thế nhưng các nội thất bên trong lại là hiện thân của một ý niệm đối nghịch: chúng là một kho lưu giữ những kỷ niệm. Những câu chuyện về người cư ngụ trước kia lưu lại đây đó ở những ngóc ngách trong phòng: từ các bức ảnh trên bệ lò sưởi, đến những bức hình trên tường, đến từng quyển sách trên kệ. Nếu những phòng khách sạn có cơ hội được làm những con người thực thể, có lẽ chúng sẽ là những bệnh nhân bị tẩy não với nụ cười mỉm trên môi, hoặc những kẻ thái nhân đầy lý lẽ thuyết phục. | Entry #12649 — Discuss 0
|
Chúng đã đã quen với sự hào nhoáng ở London SE26 mà có thể không biết rằng siêu mẫu Kelly Brook và nam tài tử Jason Statham đã từng sống trong các căn hộ bên trên phòng khám nha khoa. Khi nghe thấy tiếng nện giầy cao gót của nữ diễn viên Anouska Hemple trên bãi đậu xe ngoài căn hộ của mình không khó để liên tưởng tới những hình ảnh của Hoàng gia đến thăm các gia đình bị đánh bom trong Chiến tranh Thế giới thứ hai đăng tải trên tạp chí Picture Post. Tuy nhiên, sứ mệnh của cô trên mảnh đất khiêm tốn ở ngoại ô của tôi không chỉ dừng lại ở bày tỏ sự thông cảm. Hempel - người phụ nữ phát minh ra khách sạn phong cách boutique trước khi nó mang thêm bất kỳ một cái tên thương hiệu nào - đã mang đến cho tôi những thông tin mà nếu đăng tải trên các báo về kiến trúc nội thất sẽ khiến một nửa số chủ sở hữu bất động sản ở Tây phương cảm thấy điên rồ: làm thế nào để mang lại vẻ ngoài và phong cách của một khách sạn 5 sao giá 750 bảng Anh một đêm. Đối với Hempelise, trong trường hợp này, một căn hộ chuyển đổi khiêm tốn được hình thành từ lát cắt giữa của một căn nhà 3 tầng bán cổ điển. "Anh có thể làm điều đó," cô nói trong khi đảo mắt một vòng xung quanh nhà bếp của tôi. "Bất cứ ai cũng có thể làm điều đó. Chắc chắn không có lý do nào để nói không. Nhưng phải có sự liên tục giữa các phòng. Phải hoàn toàn theo đuổi một ý tưởng duy nhất." Cô nhìn buồn bã vào lối thang thoát hiểm. "Và tất nhiên, anh phải mua cả căn hộ bên cạnh." Đó hẳn là một trò đùa. Tôi thầm nghĩ. ... Tạm dừng lại để suy nghĩ về sự thôi thúc kỳ lạ này. Phòng khách sạn là một không gian dành cho người mất trí nhớ. Chúng ta sẽ gặp rắc rối nếu trong phòng có bất kỳ dấu hiệu nào của người cư ngụ trước đó, đặc biệt là khi nhiều người trong chúng ta đi đến khách sạn để làm những việc chúng ta không làm ở nhà. Chúng ta hy vọng rằng phòng khách sạn phải được dọn dẹp hoàn toàn sạch sẽ như một xác chết vừa mới được kéo khỏi giường. (Trong một số trường hợp, điều này thực sự có thể xảy ra). Các nội thất quen thuộc lại mang ý tưởng ngược lại: đó là một kho lưu trữ những kỷ niệm. Câu chuyện về những người sống trong đó phải hiện hữu trong các bức ảnh trên bệ lò sưởi, những bức tranh treo tường và những cuốn sách trên giá. Nếu phòng khách sạn là người, hẳn họ sẽ là nhựng bệnh nhân phẫu thuật thùy não hoặc bệnh nhân tâm thần đang mỉm cười. | Entry #13088 — Discuss 0
|